Ngô (bắp) từng là nguồn lương thực giúp người dân nghèo quê tôi đi qua những tháng ngày giáp hạt, gian khó. Còn với lũ trẻ chúng tôi một thời, đó chính là "đặc sản", thức quà quý giá. Mùa thu hoạch ngô thường vào những ngày đông rét mướt.
Sau một ngày miệt mài thu hoạch thành quả, thể nào mẹ tôi cũng đãi cả nhà một nồi ngô luộc nóng hôi hổi hoặc những trái ngô nướng thơm nức mũi. Nghĩ lại mà nhớ, mà thèm!
Chị em tôi hảo nhất món ngô nướng. Có lần mẹ hỏi: "Ngô nướng có gì đặc biệt, sao đứa nào cũng thích ăn?". Chúng tôi nhìn nhau, lém lỉnh cười. Em tôi đưa ra lý do: "Chỉ cần nhìn thấy ngô được nướng trên bếp than hồng, tự dưng cái lạnh, cái rét bỗng tan biến đi lúc nào chẳng biết". Tôi tiếp lời: "Ngô nướng lên, hạt nào hạt nấy vàng ruộm, ăn vào cảm giác dai dai, dẻo dẻo, thơm ngậy xen lẫn vị khen khét, ngon không thể cưỡng nổi"… Chúng tôi dẫn ra đủ lý do khiến mẹ cũng phải đồng tình bằng một nụ cười thật tươi.
Có thể nói chỉ vào mùa đông, ngô nướng mới thực sự mang hương vị ngọt thơm nhất. Người sành ăn thường chọn loại ngô nếp để nướng, mà phải là loại ngô bánh tẻ (không quá già cũng không quá non). Bởi khi nướng, hạt ngô sẽ không bị nát, trái lại sẽ săn chắc và vẫn giữ được độ dẻo, dai và mềm; còn hương vị thì dân dã mà hấp dẫn lạ lùng.
Ngô (bắp) nướng. Ảnh: HƯƠNG LY
Không giống như các thức quà vặt khác, khi ăn ngô nướng phải thong thả, nhấm nháp, chậm rãi, nhẩn nha. Tôi vẫn thường có thói quen cầm ngô nướng trên tay, hít hà một hơi thật dài cho đã thích cái mùi thơm phưng phức của ngô vừa mới nướng hãy còn hôi hổi nóng. Sau đó, tôi khẽ vân vê tách từng hạt ngô ăn dần để tận hưởng trọn vẹn vị ngọt ngậy, bùi béo của sữa ngô tỏa lan trên đầu lưỡi.
Món ngô nướng mộc mạc là vậy nhưng có sức mạnh níu giữ, lôi cuốn đặc biệt biết bao người. Những ngày đông giá lạnh không phải ra đồng, người dân trong xóm, trong làng tôi vẫn rủ nhau nướng ngô ăn. Hương vị ngô nướng thoảng thơm vấn vít, len lỏi từng góc bếp, chái nhà, con ngõ. Tiếng cười, tiếng nói râm ran, réo rắt cứ thế dằng dai. Chỉ là trái ngô nướng bình thường mà vẫn có thể gắn kết; khiến bao người xuýt xoa, vui vẻ lạ kỳ!
Một ngày đầu đông, ngang qua góc phố, tôi bỗng khựng lại khi nhìn thấy hàng ngô nướng của bà cụ bên đường. Khóe mắt tôi cay xè, chợt da diết nhớ về ký ức tuổi thơ bên mẹ. Trong khoảng trời diệu vợi ấy, có những bữa cơm quê đạm bạc nghĩa tình, có hương thơm sực nức của từng trái ngô nướng, đặc biệt là có dáng mẹ tảo tần sớm khuya.