Lần đầu tiên đi Đà Lạt là năm tôi bảy tuổi, thời đó thì chưa có nhiều khu du lịch hay dịch vụ khách sạn, homestay như bây giờ nên mọi thứ thuộc về thành phố này đều yên ắng, tĩnh lặng và rất lãng mạn. Kể từ lần đầu tiên đó đến nay đã mười hai năm, tôi mới được đến nơi này lần nữa. Dự định đi tới thành phố này cũng lâu rồi mà chưa bao giờ thực hiện được. Lần này đánh liều tự mua vé xe, đặt phòng homestay để đi Đà Lạt một mình. Cứ tưởng đi một mình sẽ buồn lắm, nào ngờ lại làm quen được rất nhiều bạn bè mới. Bởi đôi khi, chỉ có trên những chuyến độc hành, ta mới có thể trải nghiệm nhiều điều hay ho.
Mọi thứ thuộc về Đà Lạt đều dịu dàng. Từ buổi sáng mờ sương, tôi tới một quán cà phê nhỏ bên đồi. Đây là một ngôi nhà gỗ bé xinh, nép mình bên con dốc nhỏ xíu bên cạnh nhà thờ Domaine. Đúng kiểu không gian tôi thích, cũ xưa và mộc mạc mà lại nằm ngay trung tâm. Tôi nhấm nháp ly trà thật nóng và ngắm nghía Đà Lạt tỉnh giấc. Tiếng chim hót quyện cùng bản tình ca du dương của Hà Anh Tuấn làm cho không gian của Vườn Yên coffee càng thêm ấm áp và nhiều cảm xúc.
Tôi mê quán cà phê này tới nỗi buổi chiều, sau khi loanh quanh một vòng qua Quảng trường Lâm Viên, Ga Đà Lạt, Nhà thờ chính tòa… lại lạc tới nơi này, ngắm ánh hoàng hôn khép lại, nhìn những cặp đôi đang tíu tít chụp hình ở những góc “sống ảo”, tôi chợt cười rồi mở cuốn sách đang đọc dở dang và tận hưởng không gian yên ả ấy một mình.
Người ta gọi đây là thành phố của hoa. Hoa ở Đà Lạt thì trăm nghìn loại, chỉ cần nói với chủ homestay thuê giúp bạn một chiếc xe honda, chỉ cần vậy thôi bạn có thể “nghiền nát” mọi góc nhỏ của Đà Lạt. Phải nói chỗ nào cũng có hoa, và hoa chỗ nào cũng tươi mới và căng đầy sức sống. Tôi cứ tha thẩn như thế trong ngày hôm sau, đi qua những đồi hoa cẩm tú cầu, Hoa Sơn Điền Trang với bàn tay Phật khổng lồ, Thung lũng Tình yêu, Thiền viện Trúc Lâm và hồ Tuyền Lâm tĩnh lặng.
Mãi cho tới khi chụp gần đầy bộ nhớ của cái máy chụp hình, tôi mới rẽ về homestay để cất xe, sau đó lang thang xuống chợ. Đây là lý do tôi chọn Cosy House, một homestay nằm ngay trung tâm. Ấm cúng đúng như tên gọi! Mọi trang thiết bị đều ổn và điểm cộng là có nhà vệ sinh riêng, hiếm có homestay có nhà vệ sinh riêng từng phòng như thế ở đây. Cái hay là vị trí này đủ để có quãng đường quanh co ngắn ngắn để cảm nhận được nhịp điệu của đời sống nơi này, đủ để thấy cuộc đi dạo một mình không bị quá lạc lõng giữ thành phố đầy tình yêu như thế!
Cứ loanh quanh khu chợ và bờ hồ Xuân Hương, bạn đã có hàng ngàn góc chụp hình ảo diệu. Đà Lạt nói rộng lớn cũng không hẳn, nhưng quả thật, ẩn sau những ngõ ngách nhỏ bé tưởng chừng vô thường lại là một điều gì đó tuyệt vời chờ bạn khám phá. Để không bỏ sót những điều thú vị, lời khuyên của tôi là bạn hãy tham khảo Facebook Yêu Đà Lạt.
Trang này giới thiệu cho các bạn cách đi lại, những góc chụp hình đẹp và cả những chỗ ăn ngon… nhờ thế mà tôi lần mò được tới quán Bếp 1985, một quán cơm xưa cũ phục vụ kiểu cơm ngon chuẩn vị mẹ nấu. Cả mâm cơm gợi nhớ bao nhiêu ký ức xưa của gia đình. Ngồi ăn bữa cơm tự nhiên cảm thấy nhớ nhà, nhớ từng bữa cơm mẹ nấu khi xưa. Mà quán cơm này hay ho ở chỗ mỗi ngày có một menu khác nhau, bạn cứ tới và chờ được dọn cơm, chả cần suy nghĩ lựa chọn gì đâu!
Những ngày lang thang Đà Lạt rồi cũng đến lúc phải kết thúc. Ngồi trên chuyến xe trung chuyển đến bến xe khách, tôi cố gắng thu hết vào tầm mắt từng khúc cua quanh co và tự nhủ rằng nhất định một ngày nào đó sẽ lại quay về với chốn bình yên này. Tuổi trẻ là những chuyến đi. Đi đến những vùng đất mới để hít thở những điều khác lạ, để vẽ thêm nhiều lần hoàng hôn trong cuốn nhật ký đời mình.
Bài: Thắng Hoàng; Ảnh: Thắng Hoàng, CT Group